Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2009

Bức thư nữ sinh da cam VN gửi Tổng thống Mỹ

"Khi ông viết: 'Cha cũng mong muốn mọi đứa trẻ khác có cùng cơ hội được học, được mơ, được lớn lên và phát triển như những gì các con đang có', ông có nghĩ đến những đứa trẻ vô tội đang chết dần bởi dioxin?' nữ sinh Trần Thị Hoan, 23 tuổi viết trong lá thư hơn 1.000 chữ gửi Tổng thống Mỹ
Tôi xin giới thiệu nguyên văn bức thư dưới đây. Bức thư này đã được Tổ chức cứu trợ và trách nhiệm cho nạn nhân chất độc da cam (Mỹ) dịch ra tiếng Anh trước khi gửi đến ngài Tổng thống Mỹ.
Trần Thị Hoan (ngồi xe lăn) và phái đoàn Hội nạn nhân chất độc da cam Việt Nam, trong chuyến sang Mỹ gửi đơn cho Tòa án tối cao Mỹ hồi tháng 9/2008.


Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Kính gửi Tổng thống Obama!
Thưa Tổng thống, tôi tên là Trần Thị Hoan, 23 tuổi, quê ở huyện Đức Linh, tỉnh Bình Thuận của Việt Nam, là nạn nhân thế hệ thứ hai của chất độc da cam, và cũng là một trong số các thành viên đã thay mặt hàng triệu nạn nhân da cam khác có gửi đơn kiện 2 công ty hóa chất của Mỹ Down và Monsanto về việc tạo ra chất dioxin chết người trong thời kỳ chiến tranh; chất độc ấy không chỉ giết chết những người tham gia trong thời kỳ chiến tranh mà còn đang dần dần giết chết các thế hệ trẻ như tôi, và sẽ còn tiếp tục giết cả những thế hệ tới, làm tổn hại nặng nề cho đất nước tôi và nhiều đất nước cũng từng bị rải chất độc này.
Tôi có đọc được những dòng thư ông viết cho 2 cô con gái yêu quý của mình, ông đã viết: "Có những điều cha rất mong muốn cho các con - được lớn lên trong thế giới không có giới hạn cho những ước mơ của các con, không có thành tựu gì nằm ngoài tầm với, được trở thành những người phụ nữ đầy lòng thương yêu và tận tụy để giúp xây dựng thế giới này. Cha cũng mong muốn mọi đứa trẻ khác có cùng cơ hội được học, được mơ, được lớn lên và phát triển như những gì các con đang có. Đó là lý do cha đưa gia đình ta bước vào hành trình lớn này", và tôi thật sự xúc động trước tình yêu mà ông dành cho con gái mình cũng như những mong ước mà ông muốn mang lại cho nhiều trẻ em ở các đất nước khác, trong đó chắc chắn có đất nước Việt Nam của chúng tôi.
Tôi biết rằng khi tranh cử làm Tổng thống, cũng như khi viết những dòng thư trên cho con gái của mình, hẳn là ông cũng đã ít nhiều biết đến chất độc da cam, biết đến những tác hại ghê gớm của nó gây ra, vậy tôi xin được phép hỏi ông: khi ông nói: "Cha cũng mong muốn mọi đứa trẻ khác có cùng cơ hội được học, được mơ, được lớn lên và phát triển như những gì các con đang có", vậy trong cụm từ "mọi đứa trẻ khác", ông có nghĩ đến những đứa trẻ vô tội đang chết dần bởi dioxin không, và cuộc sống, việc học tập của những đứa trẻ đó liệu có được như 2 con gái của ông không, và sẽ như thế nào nếu chúng đang sống trong một đất nước còn gặp nhiều khó khăn? Và ông có những dự định gì để giúp cho "mọi đứa trẻ khác" cũng được học tập, ước mơ, lớn lên và phát triển như con gái của mình?
Xin nói riêng về bản thân tôi: thời đi học phổ thông, tôi từng mơ ước sẽ trở thành bác sĩ để về giúp bà con quê tôi vì quê tôi còn nghèo, nhưng tôi đã không thể thực hiện ước mơ ấy vì chất độc da cam đã cướp đi đôi chân và bàn tay trái của tôi, khiến cha mẹ tôi phải rơi bao giọt nước mắt vì xót xa trước hình hài của tôi; và ông nghĩ như thế nào nếu đến thế hệ con của tôi cũng bị như tôi, cũng bị cái thứ chất độc chết người ấy cướp đi hình hài nguyên vẹn, và biết đâu sẽ cướp luôn cả tính mạng của nó (nếu tôi lập gia đình)? Điều này tôi chỉ nói riêng về tôi, nhưng chắc cũng đủ để ông hình dung ra được những nỗi đau của bao bậc cha mẹ khác. Ông đã là cha của 2 cô con gái xinh đẹp, hẳn ông rất hiểu tình yêu thương của các bậc cha mẹ dành cho con mình.
Như tôi được biết: các vị cựu chiến binh Mỹ đã được bồi thường, nhưng thế hệ con cháu của họ vẫn chưa nhận được gì từ Chính phủ, vậy làm sao con cháu của họ có được cuộc sống tốt như các con của ông? Còn với riêng đất nước của chúng tôi: từ các cựu chiến binh đến các thế hệ trẻ chúng tôi đều không nhận được một tiếng nói công lý nào từ tòa án Mỹ, mặc dù chúng tôi đã nhiều lần đưa đơn kiện, nhưng các vị thẩm phán của tòa vẫn bác đơn kiện không một lý do và cũng không một lần xem qua tờ đơn! Ít ra khi các vị thẩm phán bác bỏ đơn, các vị cũng nên cho chúng tôi một lý do chính đáng nào chứ? Vậy cho phép tôi được hỏi ông thêm: khi các vị thẩm phán bác bỏ đơn kiện, vậy mong ước của ông "mang lại cuộc sống tốt cho mọi trẻ em khác" liệu có trọn vẹn không? Ông nghĩ như thế nào nếu tương lai của thế giới chiếm 2/3 là nạn nhân chất độc da cam và nếu tòa án vẫn tiếp tục bác đơn kiện không xem xét?
Khi qua Mỹ, tôi thấy rất nhiều người dân Mỹ quan tâm đến vấn đề chất độc da cam, thậm chí là cả các vị luật sư, vậy tại sao tòa án Mỹ lại hờ hững như thế? Tôi biết rằng ông đang rất bận rộn với bao dự án cấp bách, song tôi nghĩ vấn đề chất độc da cam và cuộc sống của các nạn nhân cũng là một vấn đề cấp bách mà ông cũng nên xem xét vì vấn đề này liên quan đến tính mạng con người và tương lai của toàn thế giới trong tương lai.
Mong ông - niềm kỳ vọng không chỉ của riêng nước Mỹ mà còn là của toàn thế giới, một người cha rất mực yêu thương con và có tấm lòng nhân đạo, mong ông dành chút thời gian nhỏ để xem xét vấn đề cho chúng tôi! Trân trọng kính chào Ông!
TP HCM ngày 19 tháng 3 năm 2009
Ký tên: Trần Thị Hoan.

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

MỘT BỨC ẢNH NÓI LÊN TẤT CẢ

Là 1 học sinh , ở trường chúng ta thường đc dạy về sự lễ phép , kính trọng . Và nhân hậu , lễ giáo là 1 trong những truyền thống đáng tự hào của dân tộc Việt Nam ta . Vậy mà ngày nay , khi những thế hệ 9x ,10x những con người sẽ thay đổi tương lai đất nước lại có hành động như thế này đây :
Tôi thật sự thấy shock với hành động này , tôi đau xót vì thấy bà lão kia thật sự đáng thương và đau xót vì hành động cử chỉ của đứa bé đó . Nó có thể làm thế với bạn bè nó nhưng với 1 bà lão đáng thương đó là điều không được cho phép . Thay vì được con cái chăm sóc , quây quần thì bà lão này lại phải ngồi bên vỉa đường , chịu đói , chịu rét và sống qua ngày bằng số tiền xin được . Không được con cái chăm sóc là 1 điều đau khổ nhất đối với mỗi người cha mẹ , và khi nhìn thấy hành động này của đứa trẻ tôi tin bà lão cũng sẽ rất buồn . Tuy chỉ là 1 bức ảnh , vô tình chụp được nhưng nó đã khiến cho người ta phải suy nghĩ và lo sợ 1 những chủ nhân tương lai của đất nước này .
Bạn suy nghĩ gì về hành động này ?
Liệu bạn sẽ làm gì khi gặp hành đông này ???